Đêm nay, tôi sẽ kể một câu chuyện quan trọng đã ảnh hưởng rất nhiều lên những định kiến của riêng tôi về cuộc sống hôn nhân, gia đình, và cả về toàn bộ cuộc sống, nói chung. Rất nhiều đêm rồi tôi đã trải qua những khoảng lặng trống trải của thời gian, trong đầu suy nghĩ mơn man về những điều nhạt nhẽo nhưng dai dẳng không dứt ra được. Cũng giống như đêm nay vậy. Chỉ có đêm là những khoảng trống diệu kì duy nhất trong ngày mà mỗi người có được dành chỉ cho bản thân mình mà thôi. Đêm nay, những suy nghĩ đó làm tinh thần tôi chùn xuống như một tấm bạt ẩm nước ủ rũ sau khi được cụp lại sau một trận mưa thật to. Tôi chợt nhớ ra một cách chữa cuối cùng cho những tâm trạng kiểu như thế này, không thể giải thoát bằng việc gì, cũng không nói được thành lời: viết ra.
Tôi về thăm quê cùng với gia đình mùa Tết vừa qua để dỗ đầu cho bà ngoại tôi. Một mùa Tết rét mướt, với hàng tấn quần áo mũ tất chòng trên người, tuy nhiên đôi lúc cũng không đủ làm tôi ấm. Quê tôi là một miền quê nhỏ nhắn, xa chốn thành thị. Nhà của ông bà, các chú bác tôi, và của tất cả các gia đình khác trong làng đều có bếp than củi, có giếng nước, có ao, có ruộng vườn, chó gà. Một bức tranh cuộc sống nông thôn rõ nét. Tôi luôn chú ý rất nhiều đến cái giếng nước. Nó là nguồn nước chủ yếu cho các công việc chùi rửa, bếp núc trong nhà. Nó cũng gắn liền với những người phụ nữ của tôi, vì chị tôi hay cô tôi luôn rửa bát đĩa ở đấy, trong cái rét mướt đông xuân. Người phụ nữ nông thôn luôn tất bật với công việc nhà, chuyện bếp núc, trong một điều kiện thiếu tiện nghi như thế. Tất cả họ, mỗi một ngày trôi qua, làm hàng trăm công việc không tên cho một điều chung duy nhất, đó là chăm sóc, vun vén cho chồng con. Cơm nước, áo quần giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Một ngày trôi qua thật không quá khó để đoán trước.
Tôi thường thức dậy gần giờ trưa vì hay đánh bài khuya với anh em họ hàng vào đêm hôm trước, còn không thì cũng do mải xem Vietnam’s next top model trên mạng với chị và em trai. Tôi thường nghe thấy giọng nói của các cô, bà nội và mẹ râm ran việc bếp núc lo nấu bữa trưa. Tương tự vào đầu giờ chiều, khi vừa xuôi bữa trưa được vài tiếng. Phụ nữ. Bếp núc. Tôi lấy làm ám ảnh về điều đó. Các “ông chồng” trong ngày Tết đa phần là đút hai tay vào túi áo và đi lang thang. Tôi cũng lấy làm ám ảnh về điều này. Tôi không vơ đũa cả nắm, vì tất nhiên không phải “ông chồng” nào cũng như vậy, đặc biệt là các ông anh và anh rể bên họ ngoại của tôi. Chỉ là đôi lúc, trong một vài phút giây tôi đã chứng kiến những điều không hay, không tốt khiến tôi quá xót thương cho những người phụ nữ của mình, thành ra càng ngày nó càng chiếm toàn bộ liên tưởng của tôi từ lúc nào. Tôi có thói quen thích trông về phía tiêu cực của một vấn đề, tìm kiếm sự hoàn hảo, không ngồi im khi thấy bất bình, luôn muốn ra tay “hảo hán” để thay đổi thế vận, và dễ có định kiến về ai đó, việc gì đó. Tôi thề là tôi đã nghĩ đến việc tìm và chạy đến túm cổ, tát cho bằng được vào mặt của một tên khốn nạn đã làm hỏng cuộc đời một người phụ nữ. Người đó là cô tôi, người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ, nhưng yếu đuối, xui xẻo và ngu ngốc. Tên khốn đó thì làm tôi khiếp sợ về đàn ông, đến mức không tài nào ngủ được vào buổi tối được nghe kể chuyện về hắn.
Đến đây thì bức tranh cuộc sống nông thôn không còn yên bình và xanh một màu hiền hòa nữa. Cả bức tranh cuộc sống nói chung cũng vậy nốt.
Những ngày về quê, thời gian như chậm hơn, hoặc là một ngày có thêm vài tiếng đồng hồ nữa. Không chỉ là trong những ngày Tết tôi mới có dịp thấy được rõ ràng hơn từng chuyển động quen thuộc và bình lặng của cuộc sống và bản chất của nó. Các mùa khác cũng thế, tôi cũng đã từng về quê vào những ngày hè oi ả. Tôi còn nhớ những chiều mùa hè không có điện nên cũng không có quạt điện, tôi ngồi trước hiên với bà ngoại, với chị tôi, ăn nhãn, ăn bòng bòng ở cây nhà, vừa quạt vừa chơi ô quan với em tôi. Các anh tôi chạy qua nhà trong tay có cá vừa câu được, hoặc là rau hái ở ruộng. Sau đó chị họ tôi về trong đôi ủng cao đi hái lúa. Bác tôi thì phơi lúa, cân gạo bán buổi chiều tà, xôn xao cả trong khoảnh sân nhỏ. Tôi chỉ ngồi im và quan sát, cứ có việc gì thì y như rằng rộn ràng hết cả nhà, ai cũng xăn xắn hết làm cái này đến cái khác. Bao nhiêu năm, xuân, hạ, thu, đông, ai cũng già đi nhưng mọi việc vẫn thế, không thay đổi, những dáng vẻ xăn xắn, bận rộn với công việc quen thuộc trong gia đình. Cuộc sống hiện rõ bản chất luẩn quẩn của nó.
Khi bay vào đến Sài Gòn, mở va li ra, tôi phát hiện đã vô tình mang theo những hơi lạnh của cái rét đậm ngoài Bắc vào những cơn gió ấm áp trời Nam, và vô tình cũng mang theo cả những gam màu trầm lạnh lẽo vào trong tâm trí mình. Gần như khó mà thoát ra được sự trơ cứng trước nhiều thứ trong cuộc sống của tôi, bắt đầu từ lúc đó.
Trơ.
Đó là từ mô tả được tôi lúc này.
Tôi đang phân tích điều gì, làm rõ điều gì trong đầu đây.
Năm 2011 vừa qua đi. Phải nói năm 2011 là một năm đầy những may mắn, cùng rất nhiều những trải nghiệm đối với tôi. Tôi đạt được nhiều giải thưởng, làm những thứ mà tôi chưa từng làm, đi những nơi chưa từng được đến, học tập cùng những người bạn thú vị trong trường đại học. Tưởng chừng như không gì tuyệt hơn được nữa.
Năm 2012 vừa đến thì đã mang đi đâu mất sự vô tư và nhiệt huyết đấy của tôi. Tôi đã sợ khó mà tìm lại được chúng, khi mà tôi đang nghĩ đến những điều quá thực tế. Cảm giác như đặt tay gõ vào cánh cửa của sự trưởng thành.
Những ngày sau Tết không phải đi học mỗi ngày, chỉ học 2 buổi một tuần. Thời gian còn lại trong ngày tôi giúp mẹ nấu cơm trưa và cơm chiều cho cả nhà. Những ngày đầu tiên tôi hay bị mẹ rầy vì tác phong chậm, trong lúc nấu cứ thả hồn đi đâu không tập trung, còn mẹ và em tôi thì đang trễ giờ học đến nơi. Những ngày sau đó thì đỡ hơn, tôi chỉ bị mẹ rầy vì tác phong chậm thôi.Tôi nhận thấy nghịch cảnh của bản thân, khi mà trong đầu thì đang rất là định kiến chuyện phụ nữ – bếp núc, còn tay thì vẫn cứ nấu nướng mỗi một ngày 2 bữa. Tuyệt! Thôi được, thú thật, những ngày này, chuyện nấu nướng chiếm phần lớn thời gian của tôi một ngày. Thời gian còn lại tôi ngồi chờ đến chuẩn bị bữa tối, hoặc là ngồi rầu rĩ vì mắc kẹt trong mâu thuẫn của bản thân, trên người luôn hay mặc chiếc tạp dề chấm bi yêu thích chuyên để rửa bát, không khó để liên tưởng đến hình ảnh của một bà nội trợ tuyệt vọng kiểu Việt Nam. Những người bạn của tôi trong nhà là mèo Whisky và cái ti vi. Cũng thật là tuyệt luôn! Nhiều lúc tôi cảm thấy chán nản đến mức có thể giỏ vài giọt nước mắt ra được. Nhưng tôi lại nghĩ đến mẹ tôi, nhờ vậy mà cứng rắn hơn. Tôi nghĩ đến sự vô tâm của mình, của cả nhà với mẹ từ trước đến nay khi mẹ phải một mình làm tất cả những công việc nội trợ, dọn dẹp, giặt giũ và cả bếp núc. Tôi nghĩ đến việc mẹ đã phải tự thân chống chọi với quá nhiều thứ một lúc một ngày, trong một khoảng thời gian dài: công việc ở trường, công việc ở nhà, công việc của những người khác cần nhờ đến, chồng và những đứa con hư. Tôi nghĩ cần phải trao tặng bằng khen Anh Hùng như của người Mĩ cho mẹ, vì những hy sinh, cống hiến, cho quyền lợi của mọi người. Càng ngày tôi cảm thấy mình càng cần phải giúp đỡ mẹ. Và tôi cũng càng ngày càng cảm thấy ghét bếp núc hơn. Tôi đã vài lần đánh tiếng với cả nhà, thề là mình sẽ không lập gia đình kiểu thế này đâu. Cảm giác thui thủi trong bếp là một cảm giác khá buồn và tuyệt vọng, nhất là trong khi các bạn bè của mình đang tung tăng bay lượn ngoài kia, thực hiện hàng trăm những ý tưởng tuyệt vời mà mình không biết được. (hic) Tôi nghĩ, nếu như chỉ cần có một người đàn ông nào đó trong gia đình cùng phụ giúp mẹ, hoặc tôi nấu bữa tối, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn. Tôi ghét cách nghĩ mặc định của đàn ông việc bếp núc là “đặc nhiệm” của phụ nữ, con gái, bé gái.. và không bao giờ động tay đến hay giúp đỡ, chỉ ngồi chờ được nấu cho ăn, được phục vụ.. dạng như thế. Nếu tôi là một đứa con trai, sau khi hiểu ra được điều này, tôi sẽ cố gắng giúp mẹ tôi công việc nhỏ nào đó khi mẹ nấu ăn, đơn giản tôi muốn mẹ cảm thấy tốt hơn với công việc hằng ngày này của mẹ, thay vì đôi khi phải tủi thân vì lủi thủi một mình. Và là một cô gái, tôi không bao giờ muốn chứng kiến sự gia trưởng (hay còn gọi là thờ ơ, vô tích sự) của người đàn ông trong thời này nữa. Nó làm đau mắt của tôi và làm tim tôi nhàu nát.
Nhìn chung thì cái không tốt ở đây là sự định kiến sâu đậm của riêng mình làm tôi trầm tư suốt những ngày qua. Còn cái tốt là tôi nhận ra mình đã chín chắn hơn một chút. Quả thật cảm giác của tôi khi viết đến dòng này đã nhẹ nhàng hơn hẳn so với lúc bắt đầu đặt tay xuống gõ phím. (Viết ra thật hiệu nghiệm.)
Tôi không thể bỏ việc bếp núc. Đó là sự thật, từ giờ cho đến mãi về sau. Thật ghét phải nói ra nhưng vì tôi là con gái nên tôi phải như thế.
Điều thứ hai, tôi cần nhiều thời gian hơn nữa để thật sự hiểu cuộc sống này và làm mọi thứ vì nó, thay vì từ trước đến nay chỉ có toàn những “mơ mộng tuổi nhỏ”. Tôi cần biến chúng thành “giấc mơ tuổi trẻ” rồi hiện thực chúng. Cuộc sống thật tẻ nhạt nên đành phải làm nó sôi động lên vậy.
Cuối cùng, định kiến về đàn ông của tôi, cách để làm nó biến mất đi, tôi vẫn chưa thể tìm ra được. Và tôi biết những ngày tới sẽ thật khó khăn để tôi thật sự mở rộng tấm lòng mình. Đáng buồn..